American Thinker By Vasko Kohlmayer – May 24, 2021
Ba Sàm lược dịch
Trong mười hai tháng qua, chúng ta đã không ngừng bị tấn công bởi những tuyên bố rằng nước Mỹ là một xã hội phân biệt chủng tộc, trong đó người Da đen bị người Da trắng áp bức.
Đây là một tuyên bố thực sự đáng kinh ngạc bởi vì không có gì có thể xa hơn sự thật đến vậy.
Bạn có thể tự mình tiến hành kiểm tra thực tế nhanh chóng.
Bất chấp những cáo buộc nhiệt thành của họ về phân biệt chủng tộc, những người nêu lên đánh giá đó đã không thể chỉ ra được một luật, pháp lệnh hoặc thông lệ phân biệt chủng tộc nào có trên toàn nước Mỹ. Điều này đúng trên nhiều phạm vi: cấp liên bang, tiểu bang, hạt, thành phố …
Nếu Hoa Kỳ thực sự là một xã hội phân biệt chủng tộc về mặt thể chế, bạn chắc chắn có thể tìm thấy ít nhất một luật hoặc thông lệ ở quốc gia rộng lớn này để hỗ trợ cho tranh luận của bạn. Nhưng họ không thể làm điều đó và đó là một lý do chính đáng: không có bất kỳ điều gì để chứng tỏ.
Vui lòng ghi dấu rõ điều này: Trong toàn bộ Hoa Kỳ, không có một luật hoặc pháp lệnh nào có thể được xác định là phân biệt chủng tộc hoặc phân biệt đối xử. Đã không có điều đó một trong ít nhất năm thập kỷ. Xin vui lòng suy ngẫm về ý nghĩa của điều này.
Cái gọi là “bằng chứng” duy nhất về phân biệt chủng tộc được đưa ra là sự trình bày không đầy đủ ở một số lĩnh vực và rất điển hình ở những lĩnh vực khác. Nhưng tình trạng này không phải do phân biệt chủng tộc hay phân biệt đối xử. Ví dụ, lý do tại sao Người Da đen ít được đại diện trong số các bác sĩ phẫu thuật thần kinh, cũng giống như lý do họ đóng vai trò rất tiêu biểu trong các giải bóng rổ NBA, bóng bầu dục NFL và trong nhiều lĩnh vực giải trí. Về cơ bản, đó là vấn đề về thiên hướng, khả năng sẵn có, kỹ năng và năng khiếu.
Tương tự, lý do tại sao chúng ta có tỷ lệ người Da đen bị bắt vì tội bạo lực nhiều hơn người Da trắng, là vì người Da đen phạm tội bạo lực với tỷ lệ cao hơn người Da trắng. Trên thực tế, cho đến nay, người Da đen có tỷ lệ tội phạm cao nhất so với bất kỳ nhóm nhân khẩu học chủng tộc nào ở Hoa Kỳ. Sự không cân xứng này cũng không phải là kết quả của một số chính sách hoặc thực tiễn phân biệt chủng tộc cơ bản.
Người ta đã nhiều lần chỉ ra rằng tình trạng này phần lớn là do sự suy sụp về đạo đức của cộng đồng Da đen, nơi gần 2/3 trẻ em hiện nay lớn lên trong các gia đình tan vỡ. Những đứa trẻ như vậy có nguy cơ phạm tội bạo lực cao hơn nhiều lần so với những đứa trẻ từ những ngôi nhà còn nguyên vẹn. Và một khi tình trạng này được thiết lập, nó thường kết thúc là một vòng luẩn quẩn. Theo tạp chí Atlantic, “bọn trẻ có thói quen bắt chước hành vi phạm tội của bố mẹ. Do đó, không có gì lạ khi xét theo một thước đo, 10% số gia đình chiếm 2/3 số tội phạm.” Đây là lý do thực sự dẫn đến tỷ lệ người Da đen bị giam giữ cao, không phải do phân biệt chủng tộc.
Trẻ em từ các gia đình tan vỡ cũng có nhiều khả năng học kém hơn ở trường, đó là một trong những lý do tại sao người Da đen ít được tham gia vào các ngành nghề đòi hỏi trình độ học vấn cao như phẫu thuật thần kinh.
Quan điểm cho rằng người Da đen ở Mỹ bị người Da trắng áp bức là hoàn toàn dối trá. Trong khi thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Thay vì bị phân biệt đối xử, người Mỹ Da đen được hưởng các quyền, đặc quyền và lợi thế đặc biệt mà người Mỹ Da trắng không có được. Những lợi thế này mở rộng đến mọi khía cạnh của đời sống công cộng của Hoa Kỳ và có thể được bắt nguồn từ luật được thông qua từ những năm 1960.

Như Paul Craig Roberts đã viết gần đây:
“Một hệ thống đặc quyền chủng tộc dành cho người da đen đã bị ép buộc phải thực hiện đối với các trường đại học, người sử dụng lao động và người dân. Những người da đen kém trình độ hơn được ưu tiên hơn những người da trắng có trình độ cao hơn trong việc tuyển sinh đại học, việc làm và thăng tiến. Việc đặt ra hạn định (đóng băng) được sử dụng để chống lại việc tuyển sinh, tuyển dụng và thăng chức của người da trắng cho đến khi đạt được sự cân bằng chủng tộc.”
Thay vì bị áp bức về mặt thể chế, người Mỹ Da đen đã được dành nhiều lợi thế về thể chế hơn người Da trắng.
Điều này đại diện cho một tình trạng thực sự đáng lưu ý, bởi vì nó được coi là trường hợp duy nhất được biết đến trong lịch sử, theo đó một đa số chủng tộc nắm quyền đã tự nguyện từ bỏ vị thế của mình và cho phép phân biệt đối xử chống lại mình vì một thiểu số chủng tộc.
Chúng tôi mong bạn tạm dừng và dành một chút thời gian để suy ngẫm về ý nghĩa sâu sắc của điều này. Chưa bao giờ điều như vậy xảy ra trong biên niên sử của nhân loại.
Bạn có thể hình dung về bất kỳ chủng tộc nào khác sẽ làm được điều như vậy không? Bạn có thể tưởng tượng đa số người Ả Rập tự nguyện phân biệt đối xử để ủng hộ người Da đen không? Bạn có thể tưởng tượng người Trung Quốc làm điều này không? Hay người Da đỏ? Đối với bản thân người Da đen, họ đã được biết đến – khi còn nắm quyền – là một trong những kẻ áp bức tàn nhẫn nhất các chủng tộc và sắc tộc khác. Bạn có thể tưởng tượng một đa số người Da đen cầm quyền ở bất kỳ quốc gia nào từ bỏ quyền lực của mình và phân biệt đối xử để ủng hộ một thiểu số không? Điều này chỉ đơn giản là không thể tưởng tượng được.
Nhưng người Mỹ Da trắng đã làm chính xác điều này. Họ là nhóm chủng tộc duy nhất trong lịch sử có thể nói những điều như vậy. Đây là một thành tựu lịch sử và là bằng chứng hùng hồn cho lòng tốt và thiện chí thực chất của người Mỹ Da trắng.
Sự giúp đỡ mà người Mỹ Da trắng mở rộng cho người Da đen không chỉ giới hạn ở việc hy sinh bản thân một cách tự nguyện, mà còn đảo ngược tình trạng phân biệt đối xử và đối xử ưu đãi. Ví dụ, vào năm 2012, gần một nửa dân số Da đen đã tham gia một số loại chương trình thử nghiệm sử dụng phương tiện (means-tested program), được liên bang thực hiện (để xác định xem một cá nhân hoặc gia đình có đủ điều kiện nhận trợ cấp hoặc phúc lợi của chính phủ hay không). Theo dữ liệu do Cục điều tra dân số Hoa Kỳ cung cấp, “với 41,6%, người Da đen có nhiều khả năng tham gia vào các chương trình hỗ trợ của chính phủ, trung bình trong một tháng” hơn bất kỳ nhân khẩu học chủng tộc nào khác. Để so sánh, tỷ lệ người Da đen tham gia vào các chương trình này cao gấp ba lần tỷ lệ người Da trắng không phải gốc Tây Ban Nha.
Do đó, trong những năm qua, hàng nghìn tỷ đô la đã được bơm vào cộng đồng Da đen thông qua các sáng kiến khác nhau của chính phủ. Từ gần ba mươi nghìn tỷ được chi cho cuộc chiến chống đói nghèo, một phần không tương xứng đã được đổ vào cộng đồng Da đen. Theo phân tích của Independent Institute:
Tổng chi phí ước tính của Cuộc chiến chống đói nghèo là gần 28 nghìn tỷ đô la, cao gấp 3 lần rưỡi so với tổng giá trị 8 nghìn tỷ đô la của mọi cuộc chiến lớn kể từ Cách mạng Mỹ.
Nếu chúng ta giả định rằng tỷ lệ người Da đen tham gia vào các chương trình liên quan đến Cuộc chiến chống đói nghèo trong lịch sử là khoảng 40% (xem tại đây), thì người Da đen sẽ nhận được hơn 10 nghìn tỷ đô la thanh toán chuyển khoản của chính phủ chỉ riêng trong sáng kiến này.
Và bạn có nhớ Barrack Obama, một người Da đen, người được bầu làm Tổng thống Hoa Kỳ gần như chỉ vì màu da của mình. Nếu là ông “Obama Da Trắng” (Obama White), ông sẽ không có cơ hội được phóng lên chức vụ cao nhất với những thành tích khá hạn chế của mình tại thời điểm ứng cử. Hơn nữa, Barrack Obama đã được bầu làm tổng thống không chỉ một lần mà hai lần với phần lớn phiếu bầu của ông đến từ người Da trắng.
Với tình trạng yếu ớt của Joe Biden, rất có thể chúng ta sẽ sớm có một Tổng thống Da đen khác. Giống như Barrack Obama, Kamala Harris được chọn cho vị trí cao gần như chỉ dựa trên màu da của bà. Làm thế nào điều này có thể xảy ra trong một xã hội được cho là phân biệt chủng tộc? Làm thế nào mà một quốc gia phân biệt đối xử với người Da đen lại có thể xảy ra một viễn cảnh hai vị tổng thống Da đen liên tiếp kế nhiệm nhau? Điều này sẽ đơn giản là ngớ ngẩn.
Trước tất cả những điều đó, làm sao ai đó có thể thẳng thắn tuyên bố rằng Mỹ là một quốc gia phân biệt chủng tộc? Những lời buộc tội như vậy hoàn toàn trái với thực tế và lại được làm cho công bằng đúng đắn vì lý do chính trị, bởi những người – chủ yếu là cánh tả – muốn làm suy yếu xã hội Mỹ thông qua xung đột và chia rẽ.
Tuyên bố rằng Mỹ là một quốc gia phân biệt chủng tộc là một trong những thủ thuật thao túng tinh thần nạn nhân (gaslighting) nghiêm trọng nhất mà chúng ta từng thấy.
Nếu bạn thực sự quan tâm đến công bằng chủng tộc, người Mỹ Da trắng hiện đại nên được tổ chức và tôn vinh như một ví dụ chưa từng có về sự đồng cảm chủng tộc. Chưa từng có nhóm chủng tộc nào mở rộng nỗ lực như vậy và thể hiện mong muốn chân thành giúp đỡ và nâng cao nhóm chủng tộc khác như những người Mỹ Da trắng đã làm đối với đồng bào Da đen của họ.
Thay vì bị những kẻ cơ hội chính trị vu khống, nước Mỹ Da trắng nên được ca ngợi và tôn vinh vì những hành động thiện chí chủng tộc chưa từng có.
Thật vậy, không có chủng tộc nào làm được nhiều hơn cho một chủng tộc khác so với những gì mà người Mỹ Da trắng đã làm cho đồng bào Da đen của họ.
Đây là câu chuyện về chủng tộc có thật của nước Mỹ hiện đại.
Về tác giả: Vasko Kohlmayer sinh ra và lớn lên ở Cộng sản Tiệp Khắc cũ. Ông là tác giả của cuốn The West in Crisis: Civilizations and their Death Drives (Phương Tây trong Khủng hoảng: Các nền văn minh và động lực chết chóc của họ).