862. Gia đình tử tù oan Nguyễn Văn Chưởng ở Hải Dương kêu cứu 10 năm nay

Việt Nam thời báo

Hoài Nguyễn

(VNTB) – Ông Nguyễn Trường Chinh luôn tự giới thiệu như vậy khi có dịp tiếp xúc với giới truyền thông, với những tổ chức xã hội dân sự, với các luật sư thiện nguyện. Ông Chinh luôn in sẳn tập hồ sơ rất cẩn thận và kèm số điện thoại của mình để nhờ mọi người giúp ông lên tiếng kêu oán.

Kỳ 1:

Lời kêu oan của Nguyễn Văn Chưởng

Thư của Nguyễn Văn Chưởng gửi Mẹ

Biệt giam Trần Phú.

Hải Phòng ngày 07/04/2009

Mẹ và đại gia đình kính mến!

Con ở trong này bây giờ cố gắng cải tạo thật tốt để không khỏi phụ công mẹ dạy bảo nhưng con là mình bị oan nên nhiều lúc bức xúc lắm mẹ. Con sẽ luôn giữ gìn sức khỏe thật tốt và nghe lời Ban giám thị sẽ không hát to nữa đâu.

Mẹ ơi, dạo này con thấy mẹ gầy quá vậy, mẹ phải tin vào con, tin vào nghị lực của con mẹ a, con ở trong đây luôn cố gắng viết đơn gửi mọi nơi để mong tìm người tài đức giúp đỡ con qua cảnh oan trái này mẹ a.

Mẹ ơi, thời gian gặp mặt ít quá nên con không nói chuyện nhiều được với mẹ nên chắc mẹ cũng chưa hiểu được tại sao con không có tội mà lại nhận tội về mình phải không mẹ? Con xin nói sơ qua để mẹ hiểu cho con chứ con cũng đâu phải là người ngu đần hay ăn vàng ăn bạc của người ta mà con mới nhận tội về mình.

Khi con đang ngủ nhờ nhà thằng em con quen vì con và Bảy chưa tìm được nhà trọ nên ở đấy. Vào lúc khoảng 1h sáng có một tốp người mặc quần áo bình thường nói là công an phường đến kiểm tra hành chính, bọn con đã đưa hết giấy tờ ra cho họ nhưng giấy tạm trú của con ở phường khác nên họ nói là bắt bọn con lên phường và họ trói con bằng dây thắt lưng, vòng tay ra sau và họ bắt tất cả bọn con đi, họ gọi Taxi đến và bảo lên số 9 Hồ Xuân Hương.

Con cứ tưởng đấy là chỗ công an phường cơ, nhưng đến nơi con mới biết đó là công an thành phố và một người trong số họ bảo con là mày nhìn xem đây là đâu, con nhìn theo tay người ấy chỉ thì thấy tấm bảng đề H88 xong họ lại hỏi con có biết Thanh “Già”, Nga “Thọt”, Phương, Hoàng không? con bảo là có.

Con nói là Thanh có quán bán hàng gần nhà con thuê cũ, còn Nga “Thọt”, con cũng biết, Phương thì nhà ở Đông Hải, Hoàng thì ở Khâm Thiên – Hà Nội. Vì con nghĩ Phương là chị gái thằng Trường có người yêu tên Hoàng thường ở chỗ anh Thanh nên con nói vậy.

Thế là họ đánh con tới tấp, không để con nói được câu nào nữa, họ thôi đánh con thì con mới thở được và nói là sao các chú đánh cháu? Cháu có làm gì đâu? và họ nói “Không làm gì thì tao mới đánh chứ làm gì thì đã không bị đánh”, và họ lại tiếp tục đánh con tiếp và dùng còng số 8 treo cánh vắt tay (treo cánh tiên) chỉ có 2 đầu ngón chân cái chạm xuống đất, con lúc này gào lên: “Lý do gì mà các người đánh tôi, pháp luật là như vậy hả..??”.

Được khoảng 15 phút họ cho con xuống và ngồi ở ghế, dùng xích chó xiết, quấn chặt người con vào ghế xong rồi sỏ cùm que nóng vào chân con, xong tất cả rồi 1 người trong số họ mới hỏi con: “Mày biết mày bị bắt vì lý do gì không?”, con trả lời là cháu không biết, sao cháu lại bị bắt? và còn lại bị đánh nữa? thế là người ấy nói là: “Mày bị bắt vì giết người ở Đình Vũ”.

Con lúc đó không biết là ngày bao nhiêu và vào thứ mấy nên con hỏi là: “Thế hôm đó là ngày bao nhiêu? và vào thứ mấy?” để con xem mình đang ở đâu vào ngày hôm ấy, và họ nói là: “Hôm 14 và vào thứ 7”, con lúc đó mới nghĩ ra là hôm đó con ở quê, nên con bảo họ là “Ngày hôm đó cháu về quê vào chiều thứ 7 đúng hôm 14”, và con có nói con đi cùng với thằng Trường về và kể đi chơi ở những đâu, nhưng họ đã không nghe con giải thích và cũng không ghi lời khai của con, không xác minh ở quê xem con nói có đúng không.

Nhất là thằng Trường cũng bị bắt cùng với con và cả cái Bảy, hai đứa nó đều biết chắc và nhớ vì ngày gần đây, nhưng họ đã không làm như vậy, chỉ mỗi một câu là mày phải nhận, con bảo là: “Thú thực là cháu không giết người và hôm đó cháu ở quê Hải Dương cách chỗ xẩy ra vụ án đến 30 cây số”.

Con nghĩ trình bày như thế chắc họ phải xác minh vì trong vụ án bắt nhầm người là điều bình thường, nhưng đây họ không làm như vậy, cũng không muốn nghe những gì con nói. Thế là chân họ đạp, giận xuống xiềng nên xiết rất mạnh vào mắt cá chân, con rất đau, kêu gào thảm thiết, ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần.

Con nói đi nói lại là “Cháu không giết người, các chú bắt nhầm người rồi các chú đi xác minh hộ cháu, cháu van lạy các chú”, họ cười như những con quỷ chứ không phải công an. Vì họ không mặc đồng phục công an, bắt đầu chửi rồi đánh đủ mọi kiểu từ gậy gỗ rồi đạp, giận xiềng, xiết đạp xích, đấm, tát, lấy đầu gậy tre chọc thẳng vào giữa ngực. Chán tay tất cả lại dừng, họ lại hỏi con: “Thế mày đã chịu nhận chưa hay là còn phải đánh nữa?”.

Con bảo họ là con có giết người đâu mà nhận tội làm sao được, sao các chú không hỏi xem và đi xác minh cháu nói có đúng không, và họ lại hỏi con “Thế mày biết thằng nào giết người”, con bảo là “Cháu biết làm sao được, cháu có giết người đâu mà cháu biết”, thế là họ bảo “Thế thì mày thành thằng giết người”, xong họ lại tiếp tục đánh đập, tra tấn nhục hình con, con thì vẫn kêu gào là oan “Có ai cứu tôi với, tôi bị oan, luật pháp ở đâu vậy”, thế là họ lấy luôn đôi tất ở đâu nhét vào mồm con, và con không kêu , không nói được nữa xong họ lại treo cánh tiên họ bật điều hòa thật lạnh và dùng những đòn nhục hình, bỉ ổi vào bộ phận sinh dục của con và họ lại đấm, tát con lúc này máu mồm con đã hộc ra nhiều thậm chí đái hết ra sàn nhà vì những đòn thâm hiểm.

Con cũng không theo ý họ là nhận tội vì con đâu có giết người mà phải nhận tội. Thế là họ bảo: “Mày dắn lắm nhưng không chịu lâu được đâu, hôm nay kiểu này, mai còn nhiều kiểu khác, mày không nghe lời tao thì còn nhiều cách để bắt mày phải nhận tội”.

Thế là họ đi ngủ, cũng tại trong phòng đó, họ phải đắp chăn cho đỡ lạnh, còn con mỗi cái áo sát nách mỏng và cởi truồng vừa lạnh vừa khát, xin nước uống thì họ cho có một chén bé, xin chén nữa thì bị nhổ nước bọt vào mặt. Lúc này rơi vào lúc 5g sáng.

Đúng 7g sáng họ dậy lại tiếp tục đánh con tiếp đến hơn 11g trưa họ thôi và ông trung tá ngồi nhìn con bảo là “Địt mẹ mày cố tình bố cho mấy con đàn bà đánh vợ mày cho lòi mẹ con mày ra”, còn ông thượng uý bảo “Mày có em trai hả nó không khóc như mày đâu mày muốn nó mất một trong hai chân à”. Còn một người con không biết tên nhưng chắc ở gần nhà mình ở Hải Dương bảo là “Mày tưởng nhà mày tao không biết à, mẹ mày đang ở nhà, có một mình chứ gì?”, và còn nói, chửi, đe nẹt nhiều lắm nhưng con không nhớ hết lời bọn họ nói, con không tin là họ dám động đến nhiều người dân vô tội như thế.

Đến cả đứa trẻ chưa chào đời mà họ còn định cướp mạng sống của nó từ trong bụng mẹ nó! Rồi họ nói nhiều và con cũng rất hoảng, con nghĩ đến mẹ, em trai, cái Bảy và con của con. Con nghĩ rằng con đã được sắp đặt trước để thế thân cho thằng giết người, một kẻ dám làm, không dám chịu.

Họ đã nói rằng “Mày muốn thành một con người hay bị đánh như con súc vật và cả người nhà mày nữa, loài súc vật nó còn biết thương nhau mày nghĩ lại đi”. Con bảo là cháu không giết người cháu có biết chi tiết gì mà khai đâu. Thế là họ nói rằng “Không biết thì để tao hướng dẫn” và ông trung tá hướng dẫn tất cả những chi tiết vụ án, một người khác thì kẻ vẽ sơ đồ để con biết.

Một người khác thì chìa hai bản cung của thằng Hoàng “đen” và thằng Trung ra, bảo chúng nó khai hết rồi, nhận hết rồi, mày nữa là xong. Con lúc đó mắt hoa trả đọc được gì từ 2 bản cung đó, xong tất cả rồi con được họ tháo mọi thứ ở trên người xuống cho uống nước và có 1 người chụp ảnh rồi đưa vào trại Trần Phú chiều 30/07/2007.

Nhưng vào trại do những vết thương quá nặng nên thủ tục nhập trại mất nhiều thời gian và phải khám qua vì còn viết các vết thương, con vào phòng trong tình trạng bị thương như người sắp chết, không thể tự nằm hoặc đang nằm mà ngồi dậy, đang ngồi mà muốn dậy thì phải dựa vào tường, tay không tự cầm nổi thìa ăn cơm và bút viết.

Trong mấy ngày đầu con cũng được thầy Hưng quản giáo buồng P cho viết lại những vết thương trên thân thể của con là do ai đánh và đánh bằng những thứ gì? con đã cố gắng viết vào ngày 04/08/2007.

Hôm con đi cung bị đánh là do điều tra Vũ đá thẳng vào ngực. Và con cũng được thầy quản giáo viết giấy cho con trình ban giám thị ở đó đến chiều 31/08/2007 thì chuyển đến trại giam ở Thủy Nguyên. Ở đó con cũng đi cung và bị đánh do con viết giấy là không mời luật sư theo ý của điều tra Vũ, xong dẫn con đi chụp ảnh lăn tay thì liên tục đá vào chân, đầu của con. Đến trưởng trại ở đó còn bảo “Chân nó đau thế đá ít thôi”. Con ở đó đến sáng 12/09/2007 thì bị chuyển lên trại Kế – Bắc Giang. Không biết điều tra Vũ nói gì với cán bộ đại úy Dũng “đen”. Dũng “đen” đi về phía con lấy chân giận lên còng tay xuống đất và một chân kia thì đá liên tục vào ngực, vào mặt, vào lưng của con.

Trong quá trình điều tra, con chỉ được biết nhà có thuê luật sư từ khi con ở trại Thủy Nguyên. Nhưng ở trên Bắc Giang con ngóng chờ luật sư lên đó để nói sự thật để luật sư căn cứ vào đó mà nhờ những cơ quan tối cáo điều tra bắt toàn bộ những kẻ dám làm sai lệch, bóp méo sự thật.

Nhưng đến khi được gặp mặt luật sư hôm đối chất với thằng Trung thì điều tra đã vào đe dọa trước và sau đó mới cho thằng Trung và luật sư vào và con hoàn toàn không biết ai là luật sư của con nữa. Chỉ thấy mấy người sách cặp không mặc quần áo công an lên đoán là luật sư, và càng không biết ai là luật sư của con cũng không được giới thiệu, và không được nói chuyện một câu nào với luật sư. Khi đối chất song họ vội vàng cho con ra ngoài để cách ly luật sư và thằng Trung. Ra về, họ mới cho con vào phòng nói chuyện.

Khi ở trại Kế – Bắc Giang con đã nghĩ là mình không thể sống được đến lúc ra trước tòa để nói lên toàn bộ sự thật nên con đã thêu lên tất cả quần áo chữ “Chưởng VT”, tức “Chưởng Vô Tội”, cả vỏ gối con cũng thêu nữa, còn áo phông trắng con thêu bài thơ kêu oan và cũng là bức tống văn kiện để làm bằng chứng khi con đã chết.

Con đã phải rút từng sợi chỉ ở chăn bông tiết kiệm và chỉ ở khăn mặt ấy kẹp vào que tăm để thêu nên thêu mất rất nhiều thời gian. Con sợ bị lộ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của con và của mọi người ở ngoài. Nên đến hôm con về trại ở Trần Phú ngày 20/05/2008 con đã cất kín chiếc áo để không ai phát hiện ra. Và con cũng chờ ngày ra đến tòa án để nói lên toàn bộ sự thật.

Nhưng trước tòa, sự cứng ngắc của cơ quan tư pháp đã không nhìn nhận ra mọi việc. Hay là thế lực đen đã che phủ rồi? Nên tất cả những lời nói của con trở lên vô nghĩa. Đến khi tòa tuyên án xong, con mới bừng tỉnh là chiếc áo con đang quấn ở bụng và con đưa cho bác Chiến luật sư. Nói với bác ấy rằng: “Gửi lên văn phòng chính phủ kêu oan thay cháu, cháu bị oan”. Và chiếc áo đó, bác đã đưa về cho bố mẹ đấy.

Còn những chi tiết nữa là: Trong ngày 14 và 15/7/2007 con nhận được nhiều cuộc điện thoại đến lắm. Khoảng tầm 4g chiều ngày 14/7/2007 thằng Trung gọi điện cho con bằng số máy bàn nhà nó hỏi về Lan Anh (tức Phương) và cho con biết số điện thoại của thằng Trường “Sinh” và nó bảo cái Lan Anh về chỗ con thì gọi cho nó và nó còn gọi cho con mấy lần nữa bằng số máy di động để hỏi cái Lan Anh (Nguyễn Thị Lan Phương tức Hằng tây, lúc đầu nó giới thiệu tên cho con là Lan Anh).

Còn trong ngày 14/7/2007 thằng Trung có việc gì mà cứ tìm thằng Trường “Sinh” rất gấp. Trong khoảng 9g sáng thằng Trung đi đâu đấy thì thằng Trường Sinh lại về chỗ con (vì nó ngủ nhờ nhà con từ đêm 13/7 và cái Phương còn đang ngủ ở nhà con). Đến tầm 2g chiều con ngủ dậy định đi làm thì thằng Trung lại nhờ con lai lên đường Lê Lợi tìm thằng Trường “Sinh” nhưng không gặp và con để nó ở trên đó sau đó con về công ty. Nó còn cho con số máy nhà nó, bảo con là “Em về nhà cái Lan Anh, anh về thì gọi cho em”. Nó còn xin số điện thoại của con, con viết vào tờ giấy đưa cho nó vì nó không nhớ.

Con nghĩ rằng chắc chúng nó phải có chuyện gì đó thì mới tìm nhau như thế và thằng Trung còn bảo con là “Về nhà nó nhận mấy triệu”.

Đoàn gọi cho con mấy cuộc, dục con về để nó lấy xe đi chơi. Nhưng xe con đưa cho thằng Trường đi vá săm và rửa xe nên về cũng hơi muộn, khoảng 8g tối nên em không lấy xe nữa mà để xe cho con và thằng Trường đi. Và nhất là khoảng hơn 9g tối con có nhận một cuộc điện thoại, con không nhớ là ai nữa, chỉ nhớ là giọng đàn ông hỏi con đang ở đâu và con nói đang ở Hải Dương. Lúc này con đang chơi ở nhà cái Mến ở Tân Tạo, trời lại mưa to nên lúc con nói chuyện điện thoại thì bố cái Mến cứ tưởng con nói chuyện với ông ấy.

Tý nữa con quên chuyện này. Khi con ở trên Bắc Giang thì điều tra Vũ có bảo con viết thư cho mẹ, nói là “Con vẫn khỏe, con đã giết người, mẹ ở ngoài đừng khiếu nại nữa”. Nhưng con không viết như vậy, con chỉ viết đại ý là “Con khỏe rồi và con không phải như người mà bố con đã nói”, với đại ý ấy, con nghĩ là mẹ sẽ hiểu là con vô tội. Nhưng con không biết là họ có đưa cho mẹ lá thư đó không? Mấy lần gặp mẹ con cũng quên không hỏi mẹ. Nên viết thư này con viết luôn không sợ con lại quên.

Khi ở trong trại Kế con đã bảo điều tra Vũ là con bị oan, hai chú cũng biết, cháu muốn được về nhà, cháu không cần gì cả cũng không kiện cáo gì hết. Và họ bảo là “Mày cứ viết hết bằng chứng ngoại phạm ra”. Và mỗi lần lên họ cho con viết một lần vào những mảnh giấy như giấy nháp vứt đi đấy. Họ còn lừa con là đã thả Đoàn ra rồi nên con đã yên tâm. Họ còn bảo “để họ bắt được thằng kia thì họ sẽ thả con về”. Nhưng tất cả họ lừa con, họ đã sắp đặt và ép con phải chết nên con mới để lại tất cả lên áo, gối, quần áo đang mặc cho dù có chết thì đó cũng là bằng chứng của con.

Và linh cảm của con đã đúng, họ đã ép con chết để bịt đầu mối và lừa con để cho thằng kia cao chạy xa bay rồi. Làm sao mà thằng Trung cứ gọi điện cho con hỏi về cái Phương như vậy? Vì khi ngủ ở nhà con đến khoảng 9g30 phút ngày 14/7/2007 Trung và cái Phương lên quán anh Thanh “Già” và thằng Trung nó bảo với con là cái Phương ở trên đó.

Đến trưa cái Phương về nhà con, còn nó về nhà nó ở Đồ Sơn – Kiến Thụy. Cái Bảy đã nấu cơm cả cho 2 đứa nó. Đến tầm 11g ngày 14/7/2007 con về hỏi Bảy là chúng nó không về ăn cơm à? thì Bảy bảo không. Con bảo Bảy ăn cơm một mình còn con đi ngủ, khi đi ngủ thì cái Phương về và nhờ gọi tắc xi cho nó để nó về nhà, và Bảy vào giường lấy điện thoại của con ra gọi tắc xi lúc này thì thằng Trường cũng đến, con không biết cái Bảy gọi bằng máy của con hay bằng máy của thằng Trường “Sinh”.

Khi tắc xi đến thì thằng Trường còn đón tắc xi hộ cái Phương và cái Phương nó bảo với con là nó về nhà nó ở số 1 Lạch Tray và mai nó xuống. Con lại vào ngủ tiếp đến khoảng 14g ngày 14/7/2007 thì thằng Trung nó về hỏi con về cái Phương. Con bảo nó nói về nhà ở số 1 Lạch Tray rồi vì em về Đồ Sơn nên nó cũng tranh thủ về nhà. Và thằng Trung nhờ con tiện đi làm lai nó đi tìm thằng Trường “Sinh” như con đã viết ở trên.

Con bây giờ ở trong đây không biết khi nào phải ra đi. Chỉ cầu mong bố mẹ và mọi người ở bên ngoài tìm giúp con người có tài, có đức để tìm lại sự thật vụ án này. Như thế con mới có thể giải oan hận này được, ở trong đây nhiều người bảo con viết đơn xin tha tội chết để còn sống được lâu mà kêu oan nhưng con bảo là con không có tội thì con không bao giờ viết đơn xin tha tội chết cả. Và sự thật của vụ án này sớm được đưa ra ánh sáng thì có thể con còn sống.

Còn nếu muộn thì cũng nhắm mắt cho lòng thanh thản. Vì con biết rằng, trong số các quan điều tra thì cũng có nhiều vị quan tốt, dám lật lại vụ án này để tìm cho ra sự thật, nên con mong mọi người ở ngoài nhờ người có tài có đức giúp con qua cảnh oan trái này. Nếu không làm ra sự thật thì sẽ có rất nhiều người vô tội phải chịu cảnh như con, một khi những quan điêu kia vẫn lộng hành.

Hải phòng ngày 07/04/2009

Con trai của mẹ.

Kỳ 2:

Báo cáo của tổ công tác kiểm tra án oan gửi Trưởng Ban Nội chính Trung ương ngày 8/2/2014 về vụ án Nguyễn Văn Chưởng

Kính gửi: Đồng chí Nguyễn Bá Thanh, Trưởng Ban NCTW

Thực hiện Kế hoạch công tác đã được đồng chí phê duyệt ngày 26/12/2013 về việc kiểm tra, xác minh Đơn kêu oan của tử tù Nguyễn Văn Chưởng, đối tượng bị kết án tử hình trong vụ giết người xảy ra tối 14/7/2007 tại Hải Phòng. Ngày 22/1/2014, Tổ Công tác đã báo cáo tiến độ công việc, nay xin báo cáo kết quả kiểm tra xác minh và đề xuất như sau:

I. NỘI DUNG VỤ ÁN:

– Theo Kết luận điều tra của CQCSĐT Công an TP Hải Phòng:

Khoảng 16h ngày 14/7/2007, Vũ Toàn Trung và Đỗ Văn Hoàng đến quán cà phê “Thiên thần” của Nguyễn Văn Chưởng ở đường xuyên đảo Đình Vũ, Hải An, Hải Phòng để hỏi vay tiền đi hít hêrôin. Chưởng nói với Trung và Đoàn: “Tối chúng mày đến đây anh dẫn đi bay” (tức đi cướp).

Trung chuẩn bị 1 thanh đoản kiếm vỏ màu vàng, 1 xe mô tô nhãn hiệu Wave màu đỏ, BKS 16L1 – 8875. Hoàng chuẩn bị 1 dao tông màu trắng, Chưởng chuẩn bị 1 con dao bài. Khoảng 20h30’, Trung, Hoàng đèo nhau bằng chiếc mô tô trên đến quán “Thiên Thần” đón Chưởng, Chưởng cầm lái chở Trung ngồi giữa, Hoàng ngồi sau đi về hướng cảng nước sâu Đình Vũ, nhưng không gặp được ai để cướp. Chưởng cho xe quay lại, khi đến lối rẽ vào nhà máy thép Đình Vũ thì Chưởng phát hiện một người đi xe mô tô mặc áo mưa trùm kín đầu đi ngược chiều, vì lúc đó trời mưa (đó là Thiếu tá Nguyễn Văn Sinh, cảnh sát hình sự Công an phường Đông Hải 2), Chưởng liền nói “đây rồi” và vòng xe lại đuổi theo.

Khi còn cách 200m, thấy anh Sinh đỗ xe lại ở gần giữa tim đường để nghe điện thoại, Chưởng cho xe vượt bên phải xe anh Sinh. Khi bánh xe sau của Chưởng gần ngang với bánh xe trước của anh Sinh, lập tức Hoàng nhẩy xuống rút dao khỏi bao, tay trái cầm vỏ bao, tay phải cầm dao vung lên chém liên tiếp 2 nhát vào vùng thái dương bên phải anh Sinh, anh Sinh bỏ xe chạy sang phía bên kia đường.

Tiếp theo Hoàng, Trung và Chưởng cùng cầm dao đuổi chém nhiều nhát vào người anh Sinh. Anh Sinh vừa chạy vừa hô “cướp, cướp” và rút súng ngắn bắn 4 phát về phía bọn Chưởng, làm chúng hoảng sợ cầm theo dao kiếm lên xe để Chưởng cầm lái bỏ chạy (Hoàng đã vứt vỏ dao tại hiện trường, Chưởng vứt dao trong quá trình bỏ chạy).

Khi đến ngã 3 Phú Xá-Đông Hải thì Hoàng xuống xe, vứt dao và thuê xe ôm để về quê ở Đoàn Xá, Kiến Thụy, HP. Còn Chưởng chở Trung về quán gội đầu thư giãn “Ánh Dương” ở đường xuyên đảo Đình Vũ đón Nguyễn Thị Lan Phương (tức “Hằng tây”-người yêu của Trung). Phương đã nhờ Chưởng chở Phương và Trung đến khu vực Đồng Tâm, Lạch Tray mua hêrôin. Khoảng 1h30’ ngày 15/7/2007, cả 3 về quán của Chưởng để ngủ.

Trước khi ngủ, Trung nói với Phương: “Anh với Hoàng đen và Chưởng vừa đi chém một người ở Đình Vũ định cướp xe máy, khi chém được vài nhát thì người đó rút súng bắn, bọn anh lên xe do Chưởng lái bỏ chạy”. Sau đó Trung và Phương về Đoàn Xá gặp Hoàng. Phương hỏi Hoàng: “Việc chém ông Sinh thế nào rồi?”, Hoàng đe: “Việc này chỉ có 4 đứa biết, nếu mày khai linh tinh thì tao giết”. Về nạn nhân Sinh, sau khi bị chém đã được đưa đi cấp cứu, nhưng do vết thương quá nặng nên đã chết hồi 8h ngày 15/7/2007 tại bệnh viện.

– Kết quả xử lý của các cơ quan tiến hành tố tụng; Tử tù kêu oan và dư luận báo chí:

+ Theo Kết luận điều tra số 01/KLĐT ngày 27-1-2008 và Kết luận điều tra bổ sung số 23/KLĐTBX ngày 21-3-2008 của CQCSĐT Công an TP Hải Phòng: Nguyễn Văn Chưởng, sinh 1983, quê Bình Dân, Kim Thành, Hải Dương; Đỗ Văn Hoàng, sinh 1985 và Vũ Toàn Trung, sinh 1984 (cùng quê Kiến Thụy, HP) là thủ phạm giết hại anh Sinh vì động cơ cướp tài sản do Chưởng là chủ mưu. VKSND TP Hải Phòng đã truy tố (Cáo trạng số 71/KSĐT-P1A ngày 16-4-2008) và TAND TP Hải Phòng xét xử sơ thẩm Chưởng, Hoàng, Trung về 2 tội “Giết người”-“Cướp tài sản” (Bản án hình sự sơ thẩm số 80/2008/HSST ngày 12-6-2008), tổng hợp hình phạt chung cả 2 tội, Chưởng bị tuyên án tử hình, Hoàng chung thân và Trung 23 năm tù (sau phiên tòa sơ thẩm, Chưởng kháng cáo kêu oan, Hoàng kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt).

+ Ngày 21/11/2008, Phiên tòa phúc thẩm được mở, Chưởng tiếp tục kêu oan với lý do tối 14/7/2007 không có mặt ở nơi xảy ra vụ án mà đang ở quê Hải Dương; Hoàng cũng thay đổi nội dung kháng cáo và kêu oan với lý do không tham gia cùng Chưởng, Trung đi cướp tài sản và giết anh Sinh – nhưng không được chấp nhận và bản án sơ thẩm vẫn được giữ nguyên (sau phiên tòa phúc thẩm, Chưởng và gia đình gửi Đơn kêu oan lên Lãnh đạo Đảng, Nhà nước và các cơ quan trung ương).

+ Ngày 18/4/2011, Viện trưởng VKSNDTC đã kháng nghị Giám đốc thẩm về hình phạt tử hình đối với Chưởng: “Cần phải xem xét đánh giá chính xác vai trò của bị cáo Chưởng trong vụ án để áp dụng hình phạt đối với bị cáo”.

+ Ngày 7/12/2011, Hội đồng thẩm phán TANDTC xử Giám đốc thẩm, không chấp nhận Kháng nghị của Viện trưởng VKSNDTC và giữ nguyên bản án phúc thẩm đối với bị cáo Chưởng (Quyết định giám đốc thẩm số 26/2011/HS-GĐT).

Sau phiên tòa Giám đốc đến nay, bố mẹ Chưởng tiếp tục gửi nhiều Đơn tố cáo-Kêu oan lên Lãnh đạo Đảng, Nhà nước, Quốc hội và các cơ quan Trung ương. Đặc biệt, báo “Người đưa tin” đã đăng bài phóng sự trong nhiều số cho rằng Chưởng kêu oan là có cơ sở (kèm theo Đơn kêu oan viết bằng máu của bố Chưởng và Đơn kêu oan thêu bằng tăm ở trong tù của Chưởng: “Án oan hôm hận nhờ Chính phủ/Giải oan hận này cho dân đen/Tấm lòng trong sạch thiên địa biết/Trả lại công bằng cho dân thường/Sao để quan sai hành hạ dân/Pháp luật Việt Nam là rất đúng/Luật pháp nằm trong tay quan điêu/Vu oan giáng họa cho dân lành”.

II. KẾT QUẢ KIỂM TRA, XÁC MINH:

Mặc dù Lãnh đạo TANDTC không giải quyết cho nghiên cứu hồ sơ gốc vụ án và Giám đốc Công an TP Hải Phòng không cho nghiên cứu hồ sơ AK (hồ sơ nghiệp vụ), nhưng qua nghiên cứu trích lục hồ sơ vụ án tại VKSND TP Hải Phòng và các tài liệu thu thập được, chúng tôi nhận thấy có nhiều dấu hiệu vi phạm tố tụng trong giải quyết vụ án:

1. Vi phạm thủ tục tố tụng trong bảo vệ, khám nghiệm hiện trường; thu giữ, quản lý vật chứng của vụ án:

– CQĐT không tổ chức bảo vệ giữ nguyên hiện trường vụ án; việc thu giữ, quản lý vật chứng của vụ án rất tùy tiện: Cảnh sát Phạm Hồng Quang đem áo mưa, áo cảnh sát, dép…của nạn nhân Sinh gửi ở phòng bảo vệ Công ty Neu Hope; còn điện thoại di động và khẩu súng K59 + 1 băng đạn còn 1 viên của anh Sinh thì Quang cầm và mang đi đâu không rõ, đến hơn 1h ngày 15/7/2007 mới được lập biên bản thu giữ và đến 17h cùng ngày mới làm thủ tục niêm phong (BL: 517; 535).

– Vụ giết người xảy ra hồi 21h30’ ngày 14/7/2007, nhưng đến 15h30’ ngày hôm sau mới tổ chức khám nghiệm hiện trường.

– Việc anh Sinh đi dép hay đi giầy khi bị chém cũng chưa được làm rõ. Nhân chứng Phạm Hồng Quang khai anh Sinh đi dép (BL: 517); nhân chứng Nguyễn Văn Phước cũng khai anh Sinh đi dép (BL: 535); nhưng nhân chứng Đặng Thái Sơn khai anh Sinh đi giầy đen có dây (BL: 523; 524).

2. Đánh giá chứng cứ chưa đầy đủ, thiếu khách quan:

– Dấu vết để lại trên áo và thi thể nạn nhân khẳng định nạn nhân không chỉ bị tấn công, tác động tại hiện trường, mà có thể đã bị tấn công, tác động trước đó ở một địa điểm khác:

+ Bản Giám định pháp y của Viện khoa học hình sự kết luận trên cơ thể nạn nhân, ngoài các dấu vết do các loại hung khí có cạnh sắc nhọn gây nên còn có các vết hằn xây xát da mềm đỏ nâu ở vùng lưng do vật cứng có cạnh dài tiếp xúc hẹp gây ra; ngoài ra còn có các tổn thương bầm tụ máu vùng thắt lưng hai bên do vật tày gây nên.

Các cơ quan tiến hành tố tụng đã kết luận hung khí của bọn Chưởng là dao, kiếm chứ không có hung khí nào là vật tày (vậy có chăng, trước khi bị chém bằng dao, kiếm là vật sắc, nhọn ở cổng Nhà máy thép Đình Vũ thì anh Sinh đã bị tác động, tấn công bằng vật tày ở địa điểm khác?).

+ Tại Biên bản giao nhận vật chứng thu được tại hiện trường vụ án, ngoài xe máy, dao, kiếm…còn thống kê, bàn giao 1 khẩu trang trắng kẻ xanh (BL: 698), nhưng không được làm rõ chiếc khẩu trang đó là của ai và có liên quan đến vụ án hay không.

+ Biên bản giám định không kết luận vân tay ở cò khẩu súng K59 thu tại hiện trường là của ai (vậy lấy cơ sở nào kết luận anh Sinh đã bắn? và cần phải làm rõ khẩu súng đó anh Sinh có được cấp phép sử dụng không? Đơn vị nào cấp? cấp từ khi nào?…).

+ Thời gian sinh hoạt của nạn nhân Sinh trước khi bị chém ở cổng Nhà máy thép Đình Vũ cũng chưa được chứng minh một cách khách quan là ở đâu, làm gì, tiếp xúc với ai để tạo nên thương tích trên để làm căn cứ xác định nguyên nhân của vụ án.

+ Nhân chứng Phạm Hồng Quang (chiến sỹ Công an phường Đông Hải 2) khai (BL: 515): Ngay sau khi anh Sinh bị bắn, Quang nhìn thấy có một người lạ đi cùng Đặng Thái Sơn (chiến sỹ Công an phường Đông Hải 2) tới chỗ anh Sinh đang nằm hôn mê tại hiện trường, nhưng không được làm rõ người lạ đó là ai và đến với mục đích gì?

– Việc quy kết Hoàng, Trung, Chưởng chém nạn nhân Sinh nhằm cướp tài sản là chưa thuyết phục. Cả 3 cấp xét xử đều xem xét, đánh giá chứng cứ thiếu khách quan, suy đoán ép tội (quy kết Chưởng là chủ mưu và bọn Chưởng chém anh Sinh vì mục đích cướp tài sản).

Căn cứ vào diễn biến vụ án do chính các cơ quan tiến hành tố tụng kết luận, thì trong suốt quá trình chuẩn bị phạm tội cũng như quá trình phạm tội của bọn Chưởng không có sự bàn bạc, phân công vai trò của từng người; không có sự phân công việc chuẩn bị hung khí; không có sự bàn bạc về cách thức sẽ đi cướp; đặc biệt không bàn đến việc sẽ giết người để cướp tài sản (Vậy có chăng, anh Sinh bị chém vì ghen tuông tình ái hoặc mâu thuẫn xã hội?…).

– Việc xác định Chưởng là chủ mưu và tham gia chém nạn nhân là chưa thực sự khách quan:

+ Lời khai của các bị cáo và một số nhân chứng cho thấy có nhiều mâu thuẫn, không đủ cơ sở kết luận Chưởng là chủ mưu, nhưng không được làm rõ. Các cơ quan tiến hành tố tụng chủ yếu dựa vào lời khai đầy mâu thuẫn của Trung và Phương (người yêu Trung) để buộc tội Chưởng.

+ Tại Kết luận điều tra, Quyết định truy tố và các bản án đều khẳng định: Khi phát hiện có người đi xe máy ngược chiều, Chưởng điều khiển xe máy quay lại và chỉ nói một câu “Đây rồi” chứ không có câu nào mang ý nghĩa chỉ huy hay ra lệnh cho cả bọn nhảy xuống chém nạn nhân.

+ Khi Chưởng dừng xe chỉ có Hoàng và Trung tự nhảy xuống chém anh Sinh và một trong những nhát chém của Hoàng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân (Bản giám định pháp y số 33-374/2007 ngày 19-7-2007 của Tổ chức giám định pháp y Hải Phòng kết luận: “Nạn nhân bị một số vết thương tích trên cơ thể, trong đó có 1 vết thương sọ não hở vùng thái dương phải gây choáng chấn thương sọ não nặng không hồi phục quyết định sự chết của nạn nhân).

Khi anh Sinh nổ súng thì Trung và Hoàng chạy lại chỗ Chưởng vẫn đang ngồi đợi trên xe máy và được Chưởng lái xe bỏ chạy (các bản khai của nhân chứng Nguyễn Văn Phước, bảo vệ Công ty Hoàng Gia chứng kiến quá trình anh Sinh bị chém đều khẳng định: Có 3 người đèo nhau trên một xe máy, khi gặp anh Sinh chỉ có 2 người ngồi sau nhảy xuống chém, khi anh Sinh nổ súng thì 2 người đó chạy lại chỗ người cầm lái vẫn đang nổ máy đứng đợi, sau đó cả 3 bỏ chạy/ lời khai của nhân chứng Phước phù hợp với lời khai của Chưởng và Trung là Chưởng chính là người điều khiển xe máy chở Hoàng và Trung (BL: 110; 123; 243; 359…).

+ Có nhiều nhân chứng xác định thời điểm xảy ra vụ án, Chưởng có mặt ở quê Hải Dương nhưng không được điều tra, đối chất một cách khách quan.

+ Chưởng còn khai đã cung cấp bản kê các cuộc gọi đi, gọi đến điện thoại của Chưởng (0974.863.087) trong thời điểm xảy ra vụ án, nhưng không được xem xét.

+ Tại các phiên tòa sơ thẩm, phúc thẩm, Chưởng và Hoàng đều phản cung, họ khai rằng việc họ nhận tội ở CQĐT là do bị ép cung, bị đánh đập (vậy phải chăng đó chính là nguyên nhân làm cho các lời khai của Hoàng, Chưởng, Trung có nhiều mâu thuẫn?), nhưng không được điều tra làm rõ.

+ Các lời khai mâu thuẫn, hành vi, hung khí và dấu vết trên cơ thể nạn nhân không phù hợp cũng không được thực nghiệm điều tra làm rõ.

III. ĐỀ XUẤT:

1- Ban Nội chính Trung ương có Công văn đề nghị Chủ tịch nước cho tạm hoãn thi hành bản án tử hình đối với Nguyễn Văn Chưởng.

2- Ban Nội chính Trung ương tham mưu tổ chức một cuộc họp liên ngành để xem xét, đánh giá lại Vụ án Nguyễn Văn Chưởng do đồng chí Phó trưởng ban Thường trực Ban chỉ đạo TW về phòng, chống tham nhũng-Trưởng ban NCTW chủ trì. Thành phần: Tòa án nhân dân tối cao; Viện KSNDTC; Bộ Công an; Ủy ban Tư pháp của Quốc hội; 3 ngành Công an – Kiểm sát – Tòa án TP Hải Phòng. Thời gian: Khoảng cuối tháng 2/2014 (Công văn gửi trước 10 ngày để các cơ quan chuẩn bị nội dung làm việc).

Ký tên

Lê Văn Hòa (Tổ trưởng Tổ Công tác)

đã ký

(Ông Lê Văn Hòa, 20 năm công tác trong ngành nội chính, sau khi hưu trí vào năm 2016, ông là luật sư thuộc Đoàn Luật sư thành phố Hà Nội).


Xem thêm:

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *