2185. Mỹ/Trump – Đảng cộng sản Trung Quốc và chuyện “Ba mươi bạo chúa” (P.3)

Tablet by LEE SMITH – FEBRUARY 04, 2021

Ba Sàm lược dịch và chú dẫn

Xem phần trước: – 2174. Mỹ/Trump – Đảng cộng sản Trung Quốc và chuyện “Ba mươi bạo chúa” (P.1); – 2177. Mỹ/Trump – Đảng cộng sản Trung Quốc và chuyện “Ba mươi bạo chúa” (P.2)

Vào cuối mùa hè năm 2019, Trump thể hiện như đang nhắm tới nhiệm kỳ thứ hai trong Nhà Trắng. Không chỉ có được một nền kinh tế tăng trưởng nhảy vọt và tỷ lệ thất nghiệp ở mức thấp kỷ lục, ông còn tỏ ra vững tin trên chính lĩnh vực mà mình đã chọn để đối đầu với các đối thủ. Cuộc chiến thương mại của Trump với Bắc Kinh cho thấy ông nghiêm túc về việc buộc các công ty Mỹ di chuyển chuỗi cung ứng của họ khỏi Trung Quốc. Vào tháng 7 năm đó, các công ty công nghệ hàng đầu của Mỹ như Dell và HP đã thông báo rằng họ sẽ chuyển một phần lớn hoạt động sản xuất ra khỏi Trung Quốc. Amazon, Microsoft và Alphabet cũng cho biết đang có kế hoạch tương tự.

Cũng chính vào thời điểm này, cuối tháng 6 và đầu tháng 7 năm 2019, người dân Vũ Hán bắt đầu đổ ra đường, tức giận cho rằng các quan chức chịu trách nhiệm về sức khỏe và sự phát đạt của 11 triệu dân thành phố đã phản bội họ. Họ đã bị ốm, và sợ bị bệnh nặng thêm. Người già thì thở hắt ra. Những người tuần hành giơ cao biểu ngữ “chúng tôi không muốn bị đầu độc, chúng tôi chỉ cần hít thở không khí trong lành.” Cha mẹ lo lắng cho cuộc sống của con cái. Người ta lo sợ rằng người bệnh đã bị tổn thương vĩnh viễn đối với hệ thống miễn dịch và thần kinh của mình.

Người biểu tình nói nhà máy đốt rác gần khu dân cư, gây nguy hiểm cho đời sống của họ

Nhà chức trách kiểm duyệt các tài khoản mạng xã hội, những hình ảnh và video về các cuộc biểu tình, đồng thời cảnh sát chìm theo dõi những kẻ gây rối và bắt giữ những người có tiếng nói mạnh nhất. Với việc các doanh nghiệp bị buộc đóng cửa, không có nơi nào để những người biểu tình ẩn náu. Họ đã được nhà chức trách cảnh báo: “Các cơ quan công an sẽ kiên quyết trấn áp những hành vi phạm pháp như kích động thù hận và khiêu khích”.

Thứ khiến cư dân Vũ Hán đổ ra đường vào thời điểm đó không phải là COVID-19 —  không lan rộng cho đến mùa đông. Vào đầu mùa hè năm 2019, điều đe dọa sức khỏe cộng đồng ở Vũ Hán là nạn ô nhiễm không khí. Đây là một phần chưa được kể cho đến nay của câu chuyện kinh hoàng của nước Mỹ năm ngoái.

Để đối phó với những đống rác thải làm nhiễm độc bầu không khí, các nhà chức trách đã lên kế hoạch xây dựng một nhà máy đốt rác – một kế hoạch đã khiến những người sống ở đó phải cảnh giác. (Năm 2013, năm nhà máy đốt rác ở Vũ Hán bị phát hiện thải ra chất ô nhiễm nguy hiểm.) Các thành phố khác cũng đã xuống đường tương tự để phản đối ô nhiễm không khí — Hạ Môn năm 2007, Thượng Hải năm 2015, Thành Đô năm 2016, Qingyuan năm 2017 — mỗi lần như vậy là đều gửi đi những làn sóng hoảng loạn trong giới lãnh đạo ĐCSTQ, vốn lo sợ về dư âm dù là nhỏ nhất của cuộc biểu tình ủng hộ dân chủ năm 1989 ở Quảng trường Thiên An Môn và về viễn cảnh các cuộc biểu tình đòi dân chủ ngang ngược ở Hồng Kông đang tiến vào đại lục và gây ra một đám cháy lớn. Điều gì sẽ xảy ra nếu tình trạng bất ổn lan rộng từ thành phố này sang thành phố khác, với toàn bộ đất nước, 1,4 tỷ người, cuối cùng không thể kiểm soát được?

ĐCSTQ đã học được cách để giữ cho tình trạng bất ổn không lan truyền, là cách ly nó. Đảng đã thể hiện mình đặc biệt thành thạo trong việc vô hiệu hóa các nhóm dân tộc thiểu số của đất nước, đầu tiên là người Tây Tạng, và gần đây nhất là người Duy Ngô Nhĩ theo đạo Hồi, dân tộc Turkic, thông qua các cuộc cách ly và giam giữ hàng loạt, được quản lý bằng mạng lưới giám sát điện tử, mở đường cho các nhà tù và trại lao động nô lệ . Vào năm 2019, số phận nghiệt ngã của những người Duy Ngô Nhĩ ở Trung Quốc đã trở thành một vấn đề đáng quan tâm của quốc tế – dù là chân thành hay đơn giản là theo kiểu gây chú ý cho công chúng – ngay cả trong số nhiều người kiếm được rất nhiều lợi nhuận từ lao động cưỡng bức của họ.

13,5 triệu người Uyghur của đất nước này tập trung ở Tân Cương, hay Đông Turkestan, một khu vực ở tây bắc Trung Quốc có diện tích gần bằng Iran, giàu than, dầu và khí đốt tự nhiên. Giáp với Pakistan, Tân Cương là điểm cuối cho các tuyến đường cung cấp quan trọng của Sáng kiến ​​Vành đai và Con đường (BRI), dự án trị giá 1 nghìn tỷ USD của ông Tập nhằm tạo ra một khu vực ảnh hưởng của Trung Quốc trên toàn cầu. Bất kỳ sự gián đoạn tiềm tàng nào của BRI đều là mối đe dọa đối với các lợi ích quan trọng của Trung Quốc. Ông Tập coi một cuộc tấn công vào tháng 4 (ngày 1/3 thì đúng hơn) năm 2014, trong đó các chiến binh Uyghur đã đâm chém hơn 150 người tại một nhà ga xe lửa, là cơ hội để trấn áp.

Chuẩn bị cho một “cuộc tấn công đập tan, tiêu diệt”, ông Tập nói với các sĩ quan cảnh sát và quân đội. Các cấp phó của ông đã ban hành các mệnh lệnh sâu rộng: “Hãy bắt giữ tất cả những đối tượng cần thiết.” Các quan chức thể hiện thái độ thương xót đã bị giam giữ, làm nhục và bị đem ra làm gương cho việc không tuân theo “chiến lược của lãnh đạo trung ương đảng đối với Tân Cương”.

Theo báo cáo của New York Times vào tháng 11 năm 2019, nhà chức trách Trung Quốc lo sợ nhất việc sinh viên Uyghur sẽ từ trường học ở ngoại tỉnh trở về nhà. Họ có “mối quan hệ xã hội rộng rãi trên toàn quốc” và sử dụng phương tiện truyền thông xã hội để “tác động” đến dân chúng, dễ “lan rộng và khó ngăn chặn”, các quan chức lo ngại. Nhiệm vụ là kiểm duyệt tin tức về những gì đang thực sự xảy ra bên trong các trại tạm giam. Các quan chức được khuyên là khi các sinh viên hỏi người thân của mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra với họ, thì nên giải thích rằng “người thân của họ đã bị‘ nhiễm ’bởi‘ vi rút ’của chủ nghĩa cực đoan Hồi giáo và phải được cách ly và chữa khỏi.”

Nhưng đó không chỉ là với những phần tử có nhiều khả năng thực hiện các cuộc tấn công khủng bố – thường là các thanh thiếu niên – những người phải tuân theo quy định đóng cửa Trung Quốc. Theo các tài liệu, các quan chức được hướng dẫn rằng “ngay cả ông bà và các thành viên trong gia đình, những người dường như quá già để thực hiện bạo lực, cũng không được tha.”

Khi một loại vi-rút thực sự tấn công vào mùa thu năm 2019, các nhà chức trách Trung Quốc đã tuân theo cùng một quy trình, là không chỉ cách ly những kẻ gây rối tiềm năng mà còn với tất cả mọi người ở Vũ Hán, với hy vọng tránh được sự phản đối kịch liệt của công chúng thậm chí còn lớn hơn vụ mà họ đã dập tắt ở cùng thành phố chỉ vài tháng trước.

Có một lý do chính đáng để giải thích lý do tại sao việc cách ly những người không bị bệnh mà trước đây chưa bao giờ được sử dụng như một biện pháp y tế công cộng, bởi vì nó là một công cụ đàn áp chính trị được công nhận rộng rãi.

Vào cuối tháng 12 năm 2019, chính quyền Trung Quốc bắt đầu khóa các tài khoản mạng xã hội nào đề cập đến loại virus mới. Các bác sĩ đã cảnh báo về nó hoặc nói về nó với đồng nghiệp đã bị khiển trách, và một người trong số đó, được cho là bị nhiễm COVID-19, đã chết. Tất cả các chuyến du lịch nội địa ra vào Vũ Hán đều bị dừng lại. Nếu mục đích của việc phong tỏa là thực sự để ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh, thì điều đáng chú ý là các chuyến bay quốc tế vẫn tiếp tục. Thay vào đó, có vẻ như lệnh cấm du lịch trong nước, giống như việc kiểm duyệt phương tiện truyền thông xã hội, là để giữ cho tin tức về sai lầm của chính phủ không bị lan truyền khắp Trung Quốc, dẫn đến tình trạng bất ổn lớn, mà có lẽ không thể kiểm soát được.

Nếu vào tháng 6 và tháng 7, các đường phố ở Vũ Hán mà đông đặc người phản đối sự bất lực chết người của chính quyền khi che giấu kế hoạch xây dựng một lò đốt rác gây ảnh hưởng sức khỏe cho dân chúng, thì người dân Trung Quốc sẽ phản ứng như thế nào khi phát hiện ra nguồn gốc gây ra bệnh dịch hô hấp không phải là một tai nạn kỳ quái của tự nhiên xảy ra trong một khu chợ ẩm ướt, như các quan chức tuyên bố, mà là từ Viện Vi rút học Vũ Hán của chính ĐCSTQ?

Vào tháng 1, cựu Phó Cố vấn An ninh Quốc gia Matt Pottinger của chính quyền Trump nói với các quan chức Anh rằng thông tin tình báo mới nhất của Mỹ cho thấy nguồn COVID-19 khả dĩ nhất là từ Viện Virology Vũ Hán. Theo Daily Mail – một ấn phẩm của Anh, là một trong số ít các cơ quan báo chí phương Tây đưa tin về các tuyên bố của Pottinger, thì ông đã tuyên bố rằng mầm bệnh có thể đã thoát ra ngoài qua một vụ rò rỉ hoặc một vụ tai nạn.

Theo một văn bản của Bộ Ngoại giao được công bố vào tháng 1, Hoa Kỳ “có lý do để tin rằng một số nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm Vũ Hán đã bị ốm vào mùa thu năm 2019, trước khi có sự bùng phát đầu tiên được xác định”. Văn bản giải thích thêm rằng phòng thí nghiệm của chính phủ Trung Quốc đã tiến hành nghiên cứu một loại virus dơi giống nhất với COVID-19 từ năm 2016. Kể từ ít nhất là năm 2017, WIV (Viện Virus Vũ Hán) đã bí mật tiến hành nghiên cứu thay mặt cho quân đội Trung Quốc. “Trong nhiều năm, Hoa Kỳ đã công khai bày tỏ quan ngại về hoạt động nghiên cứu vũ khí sinh học trong quá khứ của Trung Quốc, công việc mà Bắc Kinh  đã không ghi chép lại cũng như không loại bỏ, bất chấp các nghĩa vụ rõ ràng của họ theo Công ước Vũ khí Sinh học.”

Bằng chứng về việc đại dịch không bắt đầu ở một khu chợ ẩm ướt ở Vũ Hán đã được công bố sớm nhất là vào tháng 1 năm 2020, vài ngày sau khi Bắc Kinh thực hiện phong tỏa vào ngày 23 tháng 1. Theo tạp chí y khoa Anh The Lancet, 13 trong số 41 trường hợp đầu tiên nhiễm bệnh, bao gồm cả một bệnh nhân đầu, đã không có liên quan gì với khu chợ hải sản. Vào tháng 5, người đứng đầu trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh của Trung Quốc xác nhận rằng không có gì liên quan đến COVID-19 và thị trường ẩm ướt. Quan chức Trung Quốc cho biết: “Loại coronavirus mới đã tồn tại từ rất lâu trước đây”.

Sau báo cáo của Lancet, các quan chức Đảng Cộng hòa thân cận với chính quyền Trump đã phản đối cách giải thích chính thức của Bắc Kinh. “Chúng tôi không biết nguồn gốc của nó và chúng tôi phải tìm hiểu kỹ về vấn đề đó,” Thượng nghị sĩ Tom Cotton nói vào tháng Hai. “Chúng tôi cũng biết rằng khu chợ bán thực phẩm đó chỉ cách có vài dặm là đến phòng thí nghiệm cao cấp của Trung Quốc, nơi chuyên nghiên cứu các bệnh truyền nhiễm của con người, nhưng chỉ đạt cấp độ 4 cho an toàn sinh học.” Cotton nói rằng người Trung Quốc đã gian dối và không trung thực. “Ít nhất chúng ta cần đặt câu hỏi để xem bằng chứng nói lên điều gì,” Cotton nói. “Và Trung Quốc hiện không đưa ra bất kỳ bằng chứng nào để trả lời cho câu hỏi đó.”

Báo chí Mỹ đã phỉ báng đòi hỏi tìm kiếm câu trả lời của Cotton. Jeff Bezos của Washington Post tuyên bố rằng Cotton đang “thổi bay những tảng than hồng của một thuyết âm mưu vốn đã bị các chuyên gia lật tẩy nhiều lần”. Ông Trump đã bị chế giễu vì mâu thuẫn với các tin tức tình báo của Mỹ, khi tổng thống cho biết ông rất tin tưởng coronavirus có nguồn gốc từ một phòng thí nghiệm ở Vũ Hán. Thượng nghị sĩ Ted Cruz nói rằng, khi gạt bỏ những câu hỏi rõ ràng về nguồn gốc của đại dịch, báo chí đã “từ bỏ mọi lý lẽ giả danh báo chí để tuyên truyền cho ĐCSTQ”.

Một bài báo của Nicholson Baker, trong ấn bản tháng Giêng, tạp chí New York Magazine, cũng có những cách lập luận về trường hợp tương tự mà ông Trump và các quan chức GOP (đảng Cộng hòa) đã nêu ra kể từ mùa đông năm ngoái; nó cũng đặt ra những câu hỏi hữu ích. Ví như tại sao các nhà báo lại tự động tìm cách làm mất uy tín đối với thái độ hoài nghi của chính quyền Trump về câu chuyện nguồn gốc virus coronavirus của Bắc Kinh? Tại sao phải đợi đến sau cuộc bầu cử mới cho phép công bố bằng chứng cho thấy câu chuyện của ĐCSTQ là giả mạo? Chắc chắn, giới truyền thông ưa thích Biden và muốn Trump ra đi bằng bất cứ giá nào — nhưng điều đó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến cơ hội bầu cử của đảng Dân chủ trong việc nói cho người Mỹ biết sự thật về Trung Quốc và COVID-19?

Trung Quốc đã gieo trồng được nhiều mối quan hệ bạn bè trong làng báo chí Mỹ, đó là lý do tại sao các phương tiện truyền thông lấy y nguyên số liệu thống kê của chính phủ Trung Quốc — ví dụ: Trung Quốc, với số dân đông gấp 4 lần Hoa Kỳ, mà chỉ có tỉ lệ ca tử vong  là 1 trong 100 ca nhiễm COVID-19 . Nhưng thực tế mấu chốt là: để hợp pháp thức hóa các bài tường thuật của ĐCSTQ, các phương tiện truyền thông Mỹ đã không phải chủ yếu đưa tin cho Trung Quốc, mà là giúp cho tầng lớp đang nắm quyền lực, giàu có và uy tín của nước Mỹ nhờ vào Trung Quốc. Họ sẽ nói Không, Bắc Kinh không phải là kẻ xấu ở đây — đó là một bên liên quan quốc tế có trách nhiệm. Trên thực tế, chúng ta nên đi theo sự dẫn dắt của Trung Quốc. Và đến tháng Ba, với sự phê chuẩn ban đầu của ông Trump, các quan chức Mỹ đã áp dụng các biện pháp áp chế đối với người Mỹ tương tự cách được các cường quốc độc tài sử dụng trong suốt lịch sử để làm im tiếng người dân của họ.

Cuối cùng, nhà tài phiệt thân Trung Quốc sẽ thấy được toàn bộ lợi ích mà các cuộc phong tỏa mang lại. Các đợt phong tỏa đã làm cho các nhà tài phiệt hàng đầu trở nên giàu có hơn – như chỉ riêng với Bezos tăng thêm 85 tỷ đô la – trong khi lại làm nghèo đi cơ sở kinh doanh nhỏ của ông Trump. Khi áp đặt các quy định vi hiến của pháp luật, chính quyền các thành phố và tiểu bang đã bình thường hóa chế độ chuyên quyền.

Sau cuộc bầu cử của Biden, ngoại trưởng Trung Quốc đã kêu gọi sắp đặt lại quan hệ Mỹ-Trung, nhưng các nhà hoạt động dân chủ Trung Quốc cho rằng chính sách của Biden đối với Trung Quốc đã được thiết lập rồi. Một nhà hoạt động nhân quyền nói với tờ New York Times sau cuộc bầu cử: “Tôi rất hoài nghi chính quyền của Biden vì tôi lo rằng ông ấy sẽ cho phép Trung Quốc trở lại bình thường như trước, với cuộc diệt chủng người Duy Ngô Nhĩ giữa thế kỷ 21. Với Biden là tổng thống, một người khác nói nó “giống như việc Tập Cận Bình ngồi trong Nhà Trắng vậy.”

Vào tháng Mười một, một video lan truyền trên mạng xã hội với bài phát biểu trước công chúng của người đứng đầu một tổ chức tư vấn chính sách về Trung Quốc, gần gũi với chính quyền Bắc Kinh. “Trump đã tiến hành một cuộc chiến thương mại chống lại chúng ta,” ông nói với khán giả Trung Quốc. “Tại sao chúng ta không thể xử lý được ông ta? Tại sao từ năm 1992 đến năm 2016, chúng ta luôn phải giải quyết các vấn đề với Hoa Kỳ? Bởi vì chúng ta có những người ở đó. Trong giới quyền lực của Mỹ, chúng ta có một số người bạn cũ.” Đám đông cười tán thưởng với ông ta. “Trong ba đến bốn thập kỷ qua,” ông tiếp tục, “chúng ta đã tận dụng lợi thế của giới quyền lực Hoa Kỳ. Như tôi đã nói, Phố Wall có ảnh hưởng rất sâu sắc… Chúng ta đã từng phụ thuộc rất nhiều vào chúng. Vấn đề là số này đã giảm đi kể từ năm 2008. Quan trọng nhất là sau năm 2016 Phố Wall không thể kiểm soát Trump… Trong cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung, họ đã cố gắng giúp đỡ ta. Bạn bè của tôi ở Hoa Kỳ nói với tôi rằng họ đã cố gắng giúp đỡ, nhưng họ không thể. Bây giờ với việc Biden thắng cử, giới tinh hoa truyền thống, giới tinh hoa chính trị, trong chính quyền, họ có mối quan hệ rất mật thiết với Phố Wall ”.

Có đúng như vậy không? Khoản lợi nhỏ nhoi mà mà Bộ trưởng Ngân khố Janet Yellen kiếm được chỉ đơn giản bằng bài diễn thuyết trước khán giả Phố Wall, là vấn đề phải được công khai với công luận. Nhưng bà đã có những lời lẽ cứng rắn đối với Bắc Kinh tại phiên điều trần (để thông qua chức vụ) vào tháng trước, thậm chí còn chỉ trích ĐCSTQ vì “vi phạm nhân quyền khủng khiếp” đối với người Uyghurs. Tuy nhiên, các bản lý lịch của những nhân vậy được Biden chọn cho các vị trí an ninh quốc gia hàng đầu lại kể một câu chuyện khác. Giám đốc sắp tới của Cục Tình báo Quốc gia Avril Haines và Ngoại trưởng Antony Blinken đã làm việc tại một công ty kiểu Beltway (tư nhân cung cấp dịch vụ cho chính phủ liên bang) có tên là WestExec, công ty này đã thay mặt ĐCSTQ xóa đi những dấu vết công việc của mình khỏi trang web riêng, ngay trước cuộc bầu cử.

Trợ lý an ninh lâu năm của Biden, là Colin Kahl, được đưa vào vị trí số 3 tại Lầu Năm Góc, lại từng làm việc tại một viện của Đại học Stanford, liên kết với Đại học Bắc Kinh, ngôi trường do một cựu điệp viên ĐCSTQ điều hành và từ lâu đã bị các cơ quan tình báo phương Tây coi là có nguy cơ an ninh.

Với tư cách là người đứng đầu Trung tâm nghiên cứu về Tiến bộ của Mỹ, được Biden chọn làm Giám đốc Văn phòng Quản lý và Ngân sách, Neera Tanden từng hợp tác với một tổ chức trao đổi Mỹ-Trung được thành lập như một mặt trận “để hợp tác và vô hiệu hóa các nguồn phản đối tiềm năng đối với các chính sách và thẩm quyền” của ĐCSTQ và “tác động đến các cộng đồng người Hoa ở nước ngoài, các chính phủ nước ngoài và các chủ thể khác để thực hiện các hành động hoặc thực thi các quan điểm ủng hộ Bắc Kinh.

Trợ lý đặc biệt của Biden về nhân sự tổng thống, Thomas Zimmerman, là thành viên của Học viện Khoa học Xã hội Thượng Hải, bị các cơ quan tình báo phương Tây điểm mặt để cảnh giác vì có quan hệ với Bộ An ninh Quốc gia Trung Quốc.

Linda Thomas-Greenfield 

Đại sứ tại Liên hợp quốc, Linda Thomas-Greenfield, có bài phát biểu năm 2019 tại Viện Khổng Tử do chính phủ Trung Quốc tài trợ, ở Savannah, Georgia, bà ca ngợi vai trò của Trung Quốc trong việc thúc đẩy quản trị tốt, bình đẳng giới và pháp quyền ở châu Phi. “Tôi không hiểu tại sao Trung Quốc không thể chia sẻ những giá trị đó.“ Bà nói, “trên thực tế, Trung Quốc đang ở một vị trí độc nhất để truyền bá những lý tưởng này với dấu ấn vững chắc của họ trên lục địa.”

Gia đình của vị tổng tư lệnh sắp tới (ý nói Biden) được cho là đã cho các doanh nhân có quan hệ với quân đội Trung Quốc cho vay không lãi 5 triệu đô la, trong khi con trai của Biden là Hunter gọi đối tác kinh doanh Trung Quốc của mình là “trùm gián điệp Trung Quốc”.  

Các báo cáo tuyên bố rằng chính quyền Biden sẽ tiếp tục các nỗ lực tích cực của chính quyền Trump nhằm hạn chế các ngành công nghệ của Trung Quốc chỉ là để đánh lạc hướng. Chính quyền mới chứa đầy những người vận động hành lang cho ngành công nghệ Mỹ, họ quyết tâm đưa mối quan hệ Mỹ-Trung đi đúng hướng. Giám đốc nhân sự của Biden, Ron Klain, trước đây là thành viên hội đồng điều hành của TechNet, nhóm thương mại vận động hành lang thay mặt cho Thung lũng Silicon ở Washington. Cố vấn Nhà Trắng của Biden là Steve Ricchetti, có anh trai là  Jeff Ricchetti được thuê để vận động hành lang cho Amazon ngay sau cuộc bầu cử.

Yellen nói rằng “Trung Quốc rõ ràng là đối thủ cạnh tranh chiến lược quan trọng nhất của chúng tôi.” Nhưng giới tài phiệt thân Trung Quốc không cạnh tranh với quốc gia mà từ đó họ rút ra của cải, quyền lực và uy tín. Chế độ chuyên quyền của Trung Quốc là mô hình của họ. Hãy nghĩ về việc triển khai hơn 20.000 thành viên lực lượng vũ trang Hoa Kỳ trên khắp Washington, D.C., để đảm bảo an ninh cho lễ nhậm chức của một tổng thống hiếm khi xuất hiện trước công chúng sau một cuộc tuần hành bạo lực – được coi là một cuộc nổi dậy và một cuộc đảo chính; nghĩ về việc loại bỏ các tiếng nói đối lập khỏi mạng xã hội, cùng với việc loại bỏ chính các nền tảng truyền thông xã hội cạnh tranh; về nỗ lực ban đầu nhằm ngăn chặn một nửa nước Mỹ ủng hộ Trump tiếp cận dịch vụ chăm sóc sức khỏe, tín dụng, đại diện pháp lý, giáo dục và việc làm, với mục tiêu cuối cùng là nhằm để các hành động phản đối các chính sách của chính quyền hiện tại sẽ bị coi như “khủng bố trong nước”.

Điều có vẻ rõ ràng là, lễ nhậm chức của Biden đánh dấu quyền bá chủ của giới đầu sỏ tài phiệt Mỹ, họ coi mối quan hệ của mình với Trung Quốc như một lá chắn và thanh kiếm chống lại chính những người đồng hương của họ. Giống như Ba mươi bạo chúa ở Athens, họ không chỉ đơn giản là khinh thường một hệ thống chính trị công nhận các quyền tự nhiên của tất cả các công dân của nó mà lớp người đi trước đã ban tặng; mà họ còn đặc biệt coi thường quan điểm cho rằng những người họ cai trị có quyền giống như họ. Ta được chứng kiến việc họ mới hình thành nhận thức, rằng ngôn luận chỉ nên miễn phí cho những người đã giác ngộ, biết cách sử dụng nó đúng cách. Giống như Critias và phe ủng hộ Sparta, giới đầu sỏ tài phiệt mới của Mỹ tin rằng những thất bại của nền dân chủ là bằng chứng về quyền độc quyền của riêng họ — và họ rất vui khi được hợp tác cai trị với một thế lực nước ngoài sẽ giúp họ tiêu diệt chính những người đồng hương của mình.

Lịch sử dạy chúng ta điều gì về khoảnh khắc này? Tin xấu là Ba mươi bạo chúa đã đày ải những nhà dân chủ nổi tiếng của Athen và tịch thu tài sản của họ trong khi sát hại ước tính khoảng 5% dân số Athen. Tin tốt là sự cai trị của họ kéo dài chưa đầy một năm.

(Hết)


Liên quan:

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *