
THE DAILY SIGNAL by Mike Gonzalez – April 01, 2021
Ba Sàm lược dịch
Đừng ngạc nhiên khi các nhà lãnh đạo Trung Quốc nói chuyện với các quan chức hàng đầu của chính quyền Biden, cho dù tại một cuộc họp vào tháng trước ở Alaska hay nơi khác, họ sẽ coi Hoa Kỳ như là một hang ổ phân biệt chủng tộc của sự bất công.
Đó là cách mà các nhà giáo dục và giới tinh hoa liên tục mô tả đất nước này cho học sinh của chúng ta.
Nhìn chung, những gì chúng ta đang thấy bây giờ là sự hội tụ của các lợi ích và luận điệu giữa cánh tả của Mỹ và một Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã hoàn toàn kiểm soát nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa kể từ năm 1949.
Vì vậy, khi Yang Jiechi (Dương Khiết Trì), người đứng đầu về đối ngoại của ĐCSTQ và là một người hiểu Mỹ lâu năm, thuyết trình với Ngoại trưởng Mỹ Antony Blinken và cố vấn an ninh quốc gia Jake Sullivan ở Anchorage, Alaska, rằng Mỹ phải “thay đổi hình ảnh của chính mình” và rằng “nhiều người dân ở Hoa Kỳ thực sự không mấy tin tưởng vào nền dân chủ của Hoa Kỳ,” ông ấy chỉ lặp lại những gì vẫn thường được nói trên kênh truyền hình MSNBC hoặc trong bất kỳ trường đại học nào của Hoa Kỳ.
Tương tự, khi phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Zhao Lijian (Triệu Lập Kiên) nói trong một cuộc họp báo ở Bắc Kinh rằng, các cuộc tấn công nhằm vào người Mỹ gốc Hoa là kết quả của những lời ngụy biện từ chính quyền Trump và những lời chỉ trích về thành tích nhân quyền tồi tệ của Trung Quốc, ông ấy chỉ lặp lại những gì Hạ nghị sĩ Jerry Nadler, đảng Dân chủ, bang New York, và ngay cả những người trong chính quyền Biden đã nói.
Điều tương tự cũng xảy ra khi các nhà lãnh đạo hàng đầu của Trung Quốc ủng hộ phong trào Black Lives Matter, như Dương đã làm, rằng “những thách thức mà Hoa Kỳ phải đối mặt trong vấn đề nhân quyền là rất sâu sắc. Chúng không chỉ nổi lên trong bốn năm qua, chẳng hạn như Black Lives Matter. Không chỉ gần đây chúng mới xuất hiện.“
Blinken và Sullivan phải làm gì? Họ sẽ hành động như những cựu quan chức hàng đầu của Hoa Kỳ, để nói với Dương rằng: không, Hoa Kỳ thực sự là xã hội tự do và thịnh vượng nhất trên trái đất, một xã hội ít phân biệt chủng tộc hơn nhiều so với Trung Quốc?
Họ đã không thể làm vậy. Nếu họ nói ra sự thật, họ sẽ bị chính đảng của họ cho chết đứng.
Cánh tả của Mỹ đang ngày càng chịu ảnh hưởng của các yếu tố cực đoan của họ, có nghĩa là, giống như các nhà lãnh đạo của Trung Quốc, họ muốn Hoa Kỳ trải qua quá trình chuyển đổi sâu rộng.
Điều đó có một số ẩn ý.
Cả hai phe (cánh tả Mỹ và ĐCSTQ) đều thích các tổ chức Black Lives Matter đó và các nhà lãnh đạo của họ đang gây bất ổn cho nước Mỹ từ bên trong: Trung Quốc vì muốn có một đối thủ Mỹ yếu hơn, và phe còn lại vì muốn phá hủy các thể chế và hệ thống kinh tế của Mỹ để có thể thay thế chúng bằng các đối thủ xã hội chủ nghĩa.
Cả hai bên, vì những lý do khác nhau, đều muốn Hoa Kỳ ngừng chỉ trích Trung Quốc về thành tích nhân quyền tồi tệ của họ, và không chỉ ở Tân Cương, nơi họ đưa những người Duy Ngô Nhĩ chủ yếu theo đạo Hồi vào các trại tập trung để tiêu diệt; ở Hồng Kông, nơi Bắc Kinh đã chấm dứt quyền tự trị đã từng hứa; ở Tây Tạng, nơi mà Trung Quốc đã chiếm đóng trong 60 năm; hay ở Đài Loan, một hòn đảo tư bản tự do mà Bắc Kinh thèm muốn.
Phát biểu tại phiên điều trần của tiểu ban về sự gia tăng tội phạm chống lại người Mỹ gốc Á, Hạ nghị sĩ đảng Dân chủ Jerry Nadler nói:
Điều quan trọng là phải nhận ra rằng sự gia tăng này không tự phát chỉ xuất phát từ những lo ngại liên quan đến đại dịch coronavirus. Một số nguyên nhân trong việc đổ lỗi này hoàn toàn thuộc về các nhà lãnh đạo chính trị, những người đã làm cho Trung Quốc trở nên tàn bạo – cả vì virus và căng thẳng địa chính trị đang diễn ra – và đến lượt người Mỹ gốc Á đã rơi vào tình thế nguy hiểm.
Cả hai bên đó đều đồng ý rằng Hoa Kỳ, với tư cách là một xã hội và một quốc gia, không có tư cách đạo đức để chỉ trích Trung Quốc.
Peter Beinart của tờ New York Times gần đây đã viết rằng để chỉ trích Trung Quốc, Hoa Kỳ cũng phải tham gia vào việc tự vấn mình.
“Nếu các chính trị gia Mỹ chỉ nói về sức mạnh và sự hiếu chiến của Trung Quốc mà không nhắc nhở người Mỹ rằng ngân sách quân sự của Bắc Kinh chỉ bằng một phần nhỏ của Mỹ, rằng Trung Quốc có quan hệ tốt với các nền dân chủ lớn và rằng Trung Quốc đã tiến hành ít chiến tranh hơn trong những thập kỷ gần đây so với Mỹ, thì họ sẽ góp phần vào cái nỗi sợ hãi cuồng loạn mà trong thế kỷ qua đã khiến những người Mỹ dễ bị tổn thương hết lần này đến lần khác,” Beinart viết.
Cả Nadler và Beinart đều chỉ ra rằng COVID-19, lần đầu tiên xuất hiện ở thành phố Vũ Hán của Trung Quốc, là một lĩnh vực khác mà người Mỹ không nên chỉ trích Trung Quốc.
Cả hai đều quan tâm đến việc đổ lỗi cho cựu Tổng thống Donald Trump – chứ không phải là sự dối trá của ĐSCTQ – về sự lây lan của virus. Giống như các nhà lãnh đạo của Trung Quốc, cánh tả của Mỹ đã để Trump, một ông trùm bất động sản, sống không cần tiền thuê bên trong bộ não của mình (“live rent-free inside its brain“, hàm ý cánh tả luôn mang đầy nỗi oán hận).
Cả hai bên đó cũng sẽ sử dụng sự gia tăng tội ác hiện nay chống lại người Mỹ gốc Á cho các mục đích chính trị khẩn cấp của riêng họ: Trung Quốc thì muốn làm cho thế giới, nhưng đặc biệt là đối với chính người dân của họ, tin rằng mô hình của Hoa Kỳ kém hơn so với của họ, và cánh tả thì muốn người ta nghĩ rằng thành công của người Mỹ gốc Á là một sự quở trách đối với hệ tư tưởng của họ.
Những người Mỹ này, đặc biệt là người Mỹ gốc Hoa, làm việc và học tập chăm chỉ, và tận hưởng những phần thưởng xứng đáng. Họ theo đuổi chuỗi thành công, tuân thủ luật pháp, tìm hiểu môi trường công dân của đất nước mới của họ, và tổ chức thành công để ngăn chặn các hành vi phân biệt chủng tộc.
Đó là lý do tại sao những người cánh tả choàng tỉnh phải chớp lấy cơ hội để xúi giục sự bất bình và cố gắng đảm bảo rằng họ coi mình là nạn nhân.
Phái cực tả không muốn mọi người thành công, bởi vì điều đó có nghĩa là người ta tham gia vào chế độ này. Còn họ muốn chế độ bị đập tan. Trung Quốc cũng muốn chứng kiến chế độ này bị phá hủy.
Đó là lý do tại sao cả hai lực lượng đó có rất nhiều điểm chung.
–

Tác giả: Mike Gonzalez, thành viên cấp cao tại The Heritage Foundation, là một phóng viên, nhà bình luận và biên tập viên quốc tế có kinh nghiệm rộng rãi, người đã đưa tin từ Châu Á, Châu Âu và Châu Mỹ Latinh. Ông từng phục vụ trong chính quyền George W. Bush, đầu tiên tại Ủy ban Chứng khoán và Giao dịch, sau đó tại Bộ Ngoại giao, và là tác giả của cuốn sách sắp xuất bản “Âm mưu thay đổi nước Mỹ: Bản sắc chính trị đang phân chia vùng đất tự do như thế nào” (“The Plot to Change America: How Identity Politics is Dividing the Land of the Free.”.
Liên quan: